Ngàn năm

Chương 2: Tại hạ Mặc Băng


Qua hai năm, gốc đào càng ngày càng tươi tốt, mà Phượng Ca cũng vượt qua một năm này trong sự rèn luyện của thần lực. Hoa Thiên Cốt thực thích gốc đào này, nàng mỗi 5-6 ngày lại nhỏ một giọt máu vào thân cây. Số máu này toàn bộ đều bị Phượng Ca hấp thu, mỗi lần như vậy, đều để hắn trải qua thiêu đốt linh hồn đau đớn. Linh hồn người phàm vốn yếu ớt, thần lực rèn luyện khiến Phượng Ca có thêm đảm bảo cũng không hẳn là xấu. Thời gian kịch tình đến gần, bệnh tình của Hoa tú tài cũng càng nặng thêm, Hoa Thiên Cốt hầu như không có tâm trạng quan tâm đến hắn.

Phượng Ca mỗi ngày nhìn nàng bận rộn vẫn không ngại mệt mỏi chăm sóc phụ thân, thấy nha đầu này thiện lương, Phượng Ca nhớ tới nội dung phim, Hoa Thiên Cốt cả đời lận đận, mới sinh đã khắc chết mẫu thân, 16 tuổi phụ thân mất bệnh, Mao Sơn bị Thất Sát phái diệt môn, chức chưởng môn tuy rơi đến người nàng nhưng Hoa Thiên Cốt tâm hoài Bạch Tử Họa, quyết trí thi vào Trường Lưu. Tình yêu của hai người chú định là bi kịch, Bạch Tử Họa tính tình lạnh nhạt, tuyệt tình tuyệt dục không quan tâm chuyện thế gian, hắn tâm lớn, không phụ thiên hạ chúng sinh lại phụ người hắn yêu khắc cốt ghi tâm. Nàng giúp hắn đại ân, Phượng Ca không phải kẻ vô ơn, Hoa Thiên Cốt có thần mệnh, mọi sự trải qua đều lênh đênh trắc trở, hắn ở đằng sau bảo vệ nàng không phải là không thể. Làm một linh hồn có thần lực, Phượng Ca không chắc bản thân có bao nhiêu thực lực nhưng một ít yêu ma quỷ quái tôm tép hẳn là không làm khó được hắn.

Phượng Ca than nhẹ, chỉ mong nàng không phải trải qua nhiều điều đau lòng như vậy.

Người càng có năng lực, thì trách nhiệm phải gánh vác càng nhiều, đồng dạng như vậy, Bạch Tử Họa thân ở Trường Lưu một lòng tu tiên. Tâm nguyện của hắn là bảo vệ chính đạo, giữ gìn sự hưng thịnh của Trường Lưu, giữ sự bình an cho tám phương. Chí nguyện lớn nhưng lại phải hy sinh quá nhiều, điều này cuối cùng cũng chỉ đem lại bi thương cho cả đôi bên. Sư phụ Bạch Tử Họa chính vì biết tính cách cùng tiên tư xuất sắc của hắn mà để hắn lên làm trưởng môn Trường Lưu. Lúc đó Bạch Tử Họa đã nói một câu:" Sư phụ, Tử Họa một lòng tu tiên, không hiểu thế sự, không thể gánh vác trọng trách." Nhưng lại từ chối không được, sư phụ hắn cũng không vì vậy tức giận mà thuyết phục hắn dùng năng lực của bản thân gánh vác trọng trách sắp đặt trên vai hắn:" Tử Họa. Bây giờ thời cuộc rối ren. Thất Sát làm càn. Con nhất định phải ngăn cản Thất Sát lần nữa tập hợp thần khí mười phương, mở ra lỗ hổng, phóng thích năng lượng hồng hoang. Nếu không thế gian sẽ gặp đại họa, chúng sinh sẽ diệt vong. Vì muôn dân bá tánh. Vì nhân gian, chính đạo. Con nhất định phải gánh vác lấy trọng trách này." Bạch Tử Họa thấy sư phụ thái độ kiên quyết, thiết nghĩ không thể trái ý, liền nhận lời, xuống núi tu luyện, thuận tiện thăm dò tin tức của Thục Sơn.

Theo môn quy của Trường Lưu, xuống núi tu luyện không được dùng pháp thuật, mà Bạch Tử Họa cũng đủ làm được điều này. Phượng Ca ước lượng chút thời gian, Trường Lưu ra tin tuyển sinh, vậy Bạch Tử Họa cũng sắp đến. Tính ra, Hoa Thiên Cốt phụ thân hẳn không còn sống được quá 3 ngày, Phượng Ca suy nghĩ, Hoa tú tài nuôi nấng nàng từ nhỏ đến giờ, tiếp xúc với sát khí mạnh mẽ của nàng mới khiến thân thể không chịu nổi sinh bệnh. Nếu hắn định kỳ lấy ra sát khí trên thân thể Hoa phụ thân, ông có thể sống khỏe mạnh như người bình thường. Nhưng, Phượng Ca nhíu mi, làm như vậy, không hề nghi ngờ, sát khí sẽ ăn mòn linh hồn hắn từ từ từng chút một cho tới khi mất hết thần trí, cắn răng, Phượng Ca vẫn quyết định làm vậy. Mong rằng có hắn ở phía sau cản khó khăn, Thiên Cốt nha đầu này sẽ thuận lợi hơn chút.

Đêm. Hoa Thiên Cốt một mình bôn chạy trong rừng rậm, giờ phút này nàng chỉ có một ý nghĩ, phải cứu cha, nàng mải miết chạy mà không hề phát hiện nguy hiểm đang gần kề bên người. Phượng Ca thấy nàng đã đi, thầm nghĩ đây là cơ hội tốt, hắn thoát khỏi gốc đào, bay nhanh vào cạnh giường bệnh. Gio tay trên đỉnh đầu Hoa tú tài, chụm lại ngón tay khẽ làm động tác túm, một đoàn lại một đoàn màu đen đậm đặc được kéo ra, theo sát khí tiến vào linh hồn khiến Phượng Ca một trận không khỏe, dần dần, linh hồn hắn lúc thì lạnh như băng lúc thì nóng như lửa, mà sát khí thì vẫn dày đặc như cũ. Phượng Ca cắn răng chịu đựng, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa là ổn. Lại thêm một khắc (15 phút), Phượng Ca nhìn đoàn sát khí đen đặc biến thành mơ hồ lên liền lập tức dừng lại, hắn thở hổn hển, giơ tay, linh hồn gần như trong suốt bán nửa trạng thái, không khỏi cười khổ. Chậm dãi đứng thẳng người, thân thể thoát lực khiến hắn ngay lập tức lảo đảo lùi ra sau, nén cảm giác suy yếu, Phượng Ca đứng yên tại chỗ ổn định thân hình. Thở ra một hơi, Phượng Ca thả lỏng toàn thân, thiết nghĩ Hoa Thiên Cốt cùng Bạch Tử Họa còn một lúc sau mới trở về cũng không gấp gáp, hắn cần nghỉ một lát.

Nhưng chỉ được một lát, cơn nóng lạnh trong linh hồn ngày càng đấu tranh dữ dội khiến hắn đau đớn nhăn lại mi. Phượng Ca đứng một lát, liếc nhìn Hoa tú tài trên giường bệnh khí sắc đã khá hơn rất nhiều, thở ra một hơi, hắn xoay người bay chậm lại trong thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Linh hồn nhận đến thống khổ không hề giảm bớt mà càng tăng lên theo thời gian, Phượng Ca yên lặng chờ đợi, quả nhiên, chỉ qua thời gian uống một chén trà, một nam một nữ vội vàng trở lại. Thiếu nữ lo lắng chạy phía trước, nam nhân đi chậm theo sau, thần sắc bình thản, dung mạo tuấn mỹ mà lãnh nghạnh, như một pho tượng hoàn mỹ được khắc tạc tỷ mỉ. Bạch Tử Họa bắt mạch cho Hoa tú tài, mày kiếm khẽ nhíu, hắn vừa vào phòng liền cảm giác được tiên khí, dù rất nhạt và có phần khác so với tiên khí thường nhưng vẫn bị hắn linh mẫn cảm giác phát hiện ra. Mà nhìn lại Hoa tú tài, người đến hẳn là có thiện ý, bệnh của Hoa tú tài do sát khí trên người Hoa Thiên Cốt mà ra, nhưng sát khí này hiển nhiên vừa bị người rút ra hơn phân nửa khiến phụ thân nàng giữ được một mạng. Về phần vì sao lại không hút hết có lẽ cũng dễ hiểu, sát khí trên thân Hoa Thiên Cốt đến hắn còn có phần e ngại, hút đi một lượng lớn sát khí sẽ gây cho linh hồn không ít những ảnh hưởng xấu. Còn như mục đích, chỉ cần có thiện ý liền không cần hắn đi để ý quá nhiều.

Hoa tú tài tỉnh lại, phát hiện bản thân khỏe lên rất nhiều liền cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Bạch Tử Họa lấy tên giả Mặc Băng tu luyện ở nhân thế, theo môn quy của Trường Lưu Sơn, trong khi tu luyện không được sử dụng phép thuật. Hắn không thể làm phép cứu người, nay thấy người vẫn bình yên vô sự liền yên tâm xuống. Hoa Thiên Cốt thấy cha khỏe lên cao hứng không thôi, miệng cười đều ngoác tới mang tai. Đang lúc mọi chuyện tốt đẹp, bên ngoài có tiếng thôn dân truyền đến, Hoa Thiên Cốt loáng thoáng nghe được tiếng nói, biết họ đem đuốc đến muốn thiêu nàng bèn kêu Bạch Tử Họa nhanh chóng rời đi, Phượng Ca nghe được tiếng người phẫn nộ la hét, tuy là lo lắng nhưng cũng lực bất tòng tâm. Ngược lại, hắn cũng không quá sốt ruột, Tử Huân ngay lập tức liền tới. Chỉ một lát, lửa bị dập tắt, Hoa Thiên Cốt dìu cha nàng ra ngoài, Bạch Tử Họa đa tạ Tử Huân thượng tiên đã giúp hắn. Hoa tú tài tuy không mất nhưng Hoa Thiên Cốt cuối cùng vẫn đi Thục Sơn bái sư học nghệ, đối với việc này, Phượng Ca ngược lại không phản đối, có năng lực tự bảo vệ bản thân là tốt, chỉ cần không dây dưa quá nhiều đến đám nam nhân một so với một rắc rối kia là được.

Bạch Tử Họa ở lại giúp Hoa Thiên Cốt dựng lại nhà gỗ, Bạch Tử Họa trước khi rời đi còn tặng nàng một thanh kiếm cùng một túi ngân lượng đi đường. Hoa Thiên Cốt tuy lưu luyến không muốn để hắn rời đi nhưng cũng không tiện giữ lại, nàng khó khăn lắm mới có một người bạn tốt không ngờ mới đó đã chia ly, tiểu cô nương vì chuyện này mà buồn rầu mấy ngày. Hoa tú tài thấy nàng như vậy, khuyên nàng mau chóng lên đường đến Thục Sơn, Hoa Thiên Cốt vâng lời cha sửa soạn hành lý rời đi. Phượng Ca thấy cũng đến lúc, bèn theo sau Hoa Thiên Cốt bảo hộ nàng an toàn. Cảm nhận sát khí cùng thần lực trong một đêm biến thành hai đoàn khí phiêu phù trên ngực phải, Phượng Ca cười cười, xem ra bản thân sau này chỉ nên sử dụng sát khí trong lúc thực sự nguy hiểm đến tính mạng, khiến nó trở thành vũ khí sắc nhọn nhất của bản thân, tuy có thể mài thành lợi khí giết người không tệ nhưng sử dụng nhiều hậu quả sẽ rất khó tưởng tượng. Trường Lưu, đợi lão tử quang lâm đi!
Đăng bởi: